Tôi bắt đầu đọc thơ Lâm Xuân Thi khi rời thành phố biển ở miền Trung để vào Sài Gòn trọ học. Ngay từng thuở ấy, câu thơ anh đã dễ dàng đi thẳng vào tâm hồn với những ý tưởng phiêu phóng, cách thể hiện mới mẻ, trẻ trung và tuyệt nhiên chẳng lập ngôn “thể nghiệm” tân hậu gì cả.
"Thà để anh làm một kẻ vô danh
Nếu em vẫn thích bày ra những trò đùa nổi tiếng
Khi múa vội một đường gươm nguy hiểm
Anh chỉ sợ mình thành kẻ sát nhân".
Những câu thơ hay chắc sẽ nhiều người nhớ. Một thời thơ ca hồn nhiên đẹp đẽ dễ chịu như vậy! Sau này nhiều nhà thơ hiện đại lập thuyết, tung phá nhưng rõ ràng chẳng có thơ hay để nhớ. Nghĩ về họ cứ nhớ về những đường ray công nghiệp, gồ ghề, tội nghiệp và rát bỏng.
Lâm Xuân Thi là người sáng lập ra quỹ Tình thơ. Quỹ đã từng giúp đỡ cho nhiều văn nghệ sĩ đau ốm, già yếu, thân cô thế cô, tai bay vạ gió và hoạt động rất hiệu quả. Trên báo chí, anh đã từng cho biết: “Quỹ Tình thơ ra đời và duy trì hoạt động vì tôi cùng các cộng sự luôn nghĩ rằng: tâm hồn của các nhà thơ rất đẹp, tác phẩm của họ mang đến cho cuộc đời này nhiều giá trị, vậy tại sao cuộc sống của họ phải khổ?”
Nhà thơ Lâm Xuân Thi
Câu hỏi mà Lâm Xuân Thi đặt ra có lẽ đã làm bằng tiếng kêu từ thời Hàn Mặc Tử khi lâm bệnh phong cùi, Bích Khê lao phổi, Bùi Giáng điên loạn… Phải chăng tâm hồn chữ nghĩa càng đẹp đẽ thì đời sống càng rách nát? Và tôi mượn ý thơ Huy Cận để mãi mãi còn chút vương vấn về thi sĩ và số phận bạc mệnh của họ. “Một câu hỏi lớn không lời đáp/ Mà đến muôn đời mặt vẫn chau”.
Nhưng thông tin mới nhất anh Lâm Xuân Thi vừa cho tôi biết, quỹ Tình thơ đã chính thức ngưng hoat động vì cạn kiệt. Thế đấy, cuộc đời bao giờ nỗi khổ đau vẫn lớn hơn lòng nhân ái! Và nhà thơ đích thực vẫn phải viết dưới giá treo cổ những câu thơ.
Gần đây, trên facebook, tôi lại đọc được nhiều bài thơ hay của thi sĩ thời sinh viên, áo trắng tôi. Thơ hay thế này cũng ít khi chạm được. Nó như một tiếng kêu thầm của một người trải đời. Nỗi niềm vẫn tươi nguyên. “Con rùa giả dạng hình nhân/ Con chim cú thấy cũng cần giả danh”.
Và riêng tư nhưng không của riêng ai: “Đường đời vạn nẻo phù vân/ Kể như tôi cũng muôn phần chúng sinh/ Trăm năm bắt bóng đuổi hình/ Con thiêu thân cứ tưởng mình thoát thân”.
Thật khó “thoát thân” khi đã lỡ vướng vào lưới thơ! Dù anh đã là một nhà kinh tế hay một thi sĩ!
LÂM XUÂN THI VÀ CHÙM THƠ “NGHE TRONG NHÂN THẾ”
Tự họa
Tướng không phải tướng kim tiền
Dáng không phải dáng một miền phong lưu
Thôi thì đời cũng phù du
Ta không phải nỗi niềm ưu khuyết mình...
Đừng
Đừng hỏi chiều nay là mấy tây
Ngàn sau anh vẫn nhớ xưa này
Vương làm chi mắt buồn kỷ niệm
Cuộc tình mình như gió như mây
Đừng nói chiều nay chẳng giống ai
Tình chia xa tình đã phơi bày
Rơi làm chi tóc sầu mấy sợi
Rụng xuống đời thêm mớ tàn phai
Đừng vẽ chiều nay xanh lá cây
Lá phong sương lá cũng hao gầy
Thêm làm chi mấy nhành hoa mới
Anh vẫn còn một đoá cỏ may
Đừng thả chiều nay bong bóng bay
Tình phôi pha tình vẫn trang đài
Tô làm chi một màu môi mới
Tím hay hường anh cũng chết lây...
Những bài rời bốn câu
1.
Hôm nào mình ra chợ hừng đông
Rủ ba hồn bảy vía đi cùng
Xin làm tên mở hàng buổi sớm
Để cho người khỏi đốt phong long…
2.
Ngày tâm linh, tối tâm linh
Lòng không nhớ đã cầu xin kiếp nào
Hay là tôi mộng kiếp sau
Tôi mơ kiếp trước trừ hao kiếp này…
3.
Không nhìn trời, chẳng nhìn mây
Đôi khi tôi chỉ ngồi đây nhìn đời
Bên ly bia bọt với người
Nghe trong nhân thế những lời ngược xuôi…
4.
Con rùa giả dạng hình nhân
Con chim cú thấy cũng cần giả danh
Con sâu giả bộ hiền lành
Tôi như con gái tập tành giả trai...
Một nửa
Một nửa trần gian là thế gian
Nửa vô vi kia cũng vô vàn
...
Mai mốt thêm em là một nửa
Một nửa nào anh cũng tâm can
''Nàng thơ'' của nhà thơ - doanh nhân Lâm Xuân Thi
Mỗi ngày
Sáng nào anh cũng dậy sớm hơn
Anh nghe tiếng chuông nhà thờ đổ
Nghe vài tiếng xe ngang qua phố
Và nghe im lặng của thinh không
Sáng nào trời cũng sáng chưa xong
Anh nghe tiếng mùa xuân thở nhẹ
Dịu dàng như nụ mai vừa hé
Anh nghe em trở giấc thiên thần...
Thanh xuân
Thanh xuân mất rồi
Ta còn nợ tinh khôi
Ta nợ thời xa vắng
Ta nợ thuở xa xôi
Thanh xuân mất rồi
Ta còn nợ lứa đôi
Ta nợ vòng tay ấm
Ta nợ một làn môi
Thanh xuân mất rồi
Ta còn nợ đơn côi
Ta nợ ngày hiu hắt
Ta nợ chiều lẻ loi
Thanh xuân mất rồi
Ta còn nợ sinh sôi
Ta nợ ngày mưa gió
Ta nợ chiều mây trôi...
Bạn
Bạn đâu bạn chỉ quây quần
Bạn là bạn những khi gần khi xa
Bạn ngày trước với hôm qua
Thêm mai mốt cũng thành ra bạn hiền
Bạn không thánh, cũng không tiên
Không thiên sứ, cũng không thiền sư đâu
Bạn không ngôi thứ thấp cao
Bạn ta là những ngôi sao cùng thời...
https://vanchuongthanhphohochiminh.vn/lam-xuan-thi-nhung-cau-tho-tinh-yeu